Search This Blog

Welcome to incun's blog, where keeps all my subtitles.
I own nothing but only the subtitle.
All video copyrights belong to AKB48 Producers.
You can comment on every post, or leave message on chat box, I will reply all. Have fun^^!

Xin chào ghé thăm blog của incun, nơi trữ toàn bộ sub của tớ :)
Mọi người có thể thoải mái comment dưới mỗi post sub, hoặc comment vào chat box, incun xin nhận tất cả (nhưng đừng vô cớ chửi incun dữ dội quá nhe :))))


 photo 942089_572030732881939_7782496_n_zpsf562cbe5.jpg

Comment here :)

Tuesday, June 25, 2013

[Fic trans] Pink Vitriol [PG] Chap 1

Lời mở đầu

Takamina POV

_ Chúc mừng! Mọi người như đều hét lên

Tôi nghe tiếng vỗ tay ở khắp mọi nơi. Tôi còn nghe được một ai đó nói rằng:


_Tôi yêu bạn!


Thật kỳ quặc! Có rất nhiều fan nói với chúng tôi rằng họ yêu chúng tôi. Thậm chí một số còn đề nghị rằng chúng tôi hãy đi hẹn hò với họ. Thật sự rất kỳ quặc. Khi nghĩ về điều đó, thậm chí họ còn không biết con người thật của tôi là ai. Họ không biết được con người thật sự của tôi, không một ai cả. Không một ai… ngoài cậu ấy, cô gái đang đứng trên sân khấu kia, đang cùng lúc vừa mỉm cười vừa khóc. Tôi không biết được liệu cậu ấy có hạnh phúc hay không… Nhưng tôi cũng vỗ tay. Đó là một khởi đầu của một điều gì đó mới cho cậu ấy. Những quả bóng bay ở khắp mọi nơi, và cả hoa nữa. Chúng tôi vừa kết thúc buổi diễn ở nhà hát và đang tổ chức sinh nhật cho cậu ấy. Sinh nhật của cô gái duy nhất biết được con người thật của tôi.


Nếu như bây giờ một ai đó đến, họ sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang rất vui vẻ, tổ chức sinh nhật như những người bạn. Dĩ nhiên là vậy, nhưng còn một điều gì đó hơn thế. Và tôi vẫn không biết những giọt nước mắt của cậu ấy là từ niềm hạnh phúc hay buồn bã. Tôi không biết liệu nụ cười trên khuôn mặt cậu ấy là thật hay không. Cậu ấy đang nhìn tôi. Mắt chúng tôi giao nhau. Rồi, cậu ấy quay đi và cúi người trước đám đông. Giờ đây tôi đang mỉm cười. Tôi mỉm cười cho cậu ấy. Tôi vẫn có thể nghe tiếng mọi người hò hét. Nhưng lần này là khác. Những lời này hoàn toàn khác.


_Chúc mừng!


Một lần nữa… Lại một lần nữa tôi nghe thấy từ này. Còn một điều gì đó ở trong từ này. Tôi không muốn nghe nữa. Cậu ấy vẫn vừa khóc vừa cười. Cậu ấy cũng không còn nhìn tôi nữa. Tôi mỉm cười lần nữa, bước đến bên cậu ấy trước sân khấu. Giờ đây tôi có thể nghe thấy mọi thứ.


_Chúc mừng bạn đã tốt nghiệp!


Tôi đang khóc..



Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...