Search This Blog

Welcome to incun's blog, where keeps all my subtitles.
I own nothing but only the subtitle.
All video copyrights belong to AKB48 Producers.
You can comment on every post, or leave message on chat box, I will reply all. Have fun^^!

Xin chào ghé thăm blog của incun, nơi trữ toàn bộ sub của tớ :)
Mọi người có thể thoải mái comment dưới mỗi post sub, hoặc comment vào chat box, incun xin nhận tất cả (nhưng đừng vô cớ chửi incun dữ dội quá nhe :))))


 photo 942089_572030732881939_7782496_n_zpsf562cbe5.jpg

Comment here :)

Tuesday, June 25, 2013

[Fic trans] Pink Vitriol [PG] Chap 1

Lời mở đầu

Takamina POV

_ Chúc mừng! Mọi người như đều hét lên

Tôi nghe tiếng vỗ tay ở khắp mọi nơi. Tôi còn nghe được một ai đó nói rằng:


_Tôi yêu bạn!


Thật kỳ quặc! Có rất nhiều fan nói với chúng tôi rằng họ yêu chúng tôi. Thậm chí một số còn đề nghị rằng chúng tôi hãy đi hẹn hò với họ. Thật sự rất kỳ quặc. Khi nghĩ về điều đó, thậm chí họ còn không biết con người thật của tôi là ai. Họ không biết được con người thật sự của tôi, không một ai cả. Không một ai… ngoài cậu ấy, cô gái đang đứng trên sân khấu kia, đang cùng lúc vừa mỉm cười vừa khóc. Tôi không biết được liệu cậu ấy có hạnh phúc hay không… Nhưng tôi cũng vỗ tay. Đó là một khởi đầu của một điều gì đó mới cho cậu ấy. Những quả bóng bay ở khắp mọi nơi, và cả hoa nữa. Chúng tôi vừa kết thúc buổi diễn ở nhà hát và đang tổ chức sinh nhật cho cậu ấy. Sinh nhật của cô gái duy nhất biết được con người thật của tôi.


Nếu như bây giờ một ai đó đến, họ sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang rất vui vẻ, tổ chức sinh nhật như những người bạn. Dĩ nhiên là vậy, nhưng còn một điều gì đó hơn thế. Và tôi vẫn không biết những giọt nước mắt của cậu ấy là từ niềm hạnh phúc hay buồn bã. Tôi không biết liệu nụ cười trên khuôn mặt cậu ấy là thật hay không. Cậu ấy đang nhìn tôi. Mắt chúng tôi giao nhau. Rồi, cậu ấy quay đi và cúi người trước đám đông. Giờ đây tôi đang mỉm cười. Tôi mỉm cười cho cậu ấy. Tôi vẫn có thể nghe tiếng mọi người hò hét. Nhưng lần này là khác. Những lời này hoàn toàn khác.


_Chúc mừng!


Một lần nữa… Lại một lần nữa tôi nghe thấy từ này. Còn một điều gì đó ở trong từ này. Tôi không muốn nghe nữa. Cậu ấy vẫn vừa khóc vừa cười. Cậu ấy cũng không còn nhìn tôi nữa. Tôi mỉm cười lần nữa, bước đến bên cậu ấy trước sân khấu. Giờ đây tôi có thể nghe thấy mọi thứ.


_Chúc mừng bạn đã tốt nghiệp!


Tôi đang khóc..




Chap 1


9 giờ sáng và Takahashi Minami đang thu âm cho single mới của No Sleeves cùng với Haruna và Miichan. Họ đang làm việc rất chăm chỉ để hoàn thành công việc nhanh nhất có thể vì sau đó Takamina còn có buổi phỏng vấn nữa. Cô gái nhỏ thực sự không muốn làm việc chút nào. Cô biết AKB48 vô cùng quan trọng, nhưng dường như cô không thể cảm nhận được điều ấy hôm nay. Dường như phần luôn cố gắng trong cô đã chợt ngủ quên lúc này.


Haruna cũng cảm thấy vậy. Ngày hôm qua cô vừa nhận được một tin xấu. Cô biết rằng hiện tại mình không thể nói với các thành viên khác về vấn đề đó, vậy nên cô giả vờ bị mệt. Đương nhiên là cô không hề mệt và vẫn có thể làm việc như bình thường, nhưng tâm trí cô còn vướng mắc điều gì đó. Yuko đã nói với cô bởi vì cô ấy tin cô. Cô không thể đi nói với tất cả mọi người như thể điều đó chẳng là gì.


Gần như chắc chắn rằng Miichan là người duy nhất muốn làm việc trong ba người. Tâm trí cô không vướng bận điều gì và cô cảm thấy single mới của nhóm mình sẽ là single tuyệt nhất. Cô làm hết sức mình, nhưng nhìn hai người bạn ủ rũ như vậy khiến cô thấy chán nản. Cô biết tại sao họ lại không vui vẻ. Với Takamina thì cô hiểu. Với Haruna, cô không biết được điều gì lại có thể khiến cô ấy bận tâm như vậy. Cô cố gắng vui vẻ và hơn thế nữa, nhưng hai người bạn của cô lại chẳng hưởng ứng mấy.


Cuối cùng, cả ba người họ đều chỉ làm việc như thường lệ, cố gắng hết sức để làm nên một single tốt nhất từ trước đến giờ, Đến phút cuối, đã quá chán để nhìn bạn mình như thế, Miichan hỏi:

“Vậy giờ hai người tính sao?”

“Chị không biết”. Haruna nói nhưng dường như không trả lời câu hỏi


“Mình sẽ đi phỏng vấn rồi về nhà ngủ” Takamina trả lời


Miichan thở dài. Thật không vui vẻ chút nào khi họ đều đang ủ rũ như vậy. Nhưng cô lo lắng cho bạn của mình và cố tìm hiểu hơn về vấn đề khiến họ bận tâm.


“Sao mà chán nản như thế? Mình tưởng hai người cảm thấy vui khi cùng làm single này chứ. Các cậu biết đấy, cũng khá lâu rồi chúng ta mới làm việc mà chỉ có ba người với nhau đấy”


“Thì chị vui” Haruna đáp, cố gắng nhìn vui vẻ hơn một chút “Chị thực sự thích hát cùng hai em, chỉ là hôm nay chị cảm thấy không được tốt lắm. Chị nghĩ chị đã ăn nhầm cái gì đó… Cho đến ngày hôm qua thì chị vẫn ổn”


“Tớ rất ổn Miichan ạ, đừng lo lắng cho tớ. Chắc chắn là hôm qua tớ ngủ không đủ giấc thôi” Takamina nói khi mỉm cười với bạn mình“Không phải lo đâu…”


Miichan không hề tin bạn mình một chút nào. Mặt Haruna như kiểu “Chị không muốn nói về vấn đề đó” và Takamina thì là “Tớ nói tớ ổn, nhưng là nói dối đấy”. Cô không hề muốn nhìn họ như vậy chút nào, nhưng cô biết mình thực sự không thể làm được gì. Cô không biết Haruna bị gì và không trong tình trạng của Takamina… Thật sự quá rắc rối. Cô đã cố gắng hết mình. Dĩ nhiên, Takamina rất hài lòng về điều đó, nhưng nó cũng chẳng giải quyết được vấn đề cô ấy đang vướng mắc.


“Các cậu có nghĩ chúng ta nên ăn cùng với nhau không?” Miichan hỏi


Haruna không hề trả lời. Cô ấy đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình


“Tớ nghĩ cậu nên về nhà,” Takamina gợi ý “Rất hiếm khi nào cậu có thời gian cho riêng mình, cậu nên nghỉ ngơi đôi chút. Ngày mai, chúng ta sẽ phải làm việc điên cuồng đấy.”

“Nhưng-“

“Cậu biết đấy, ghi hình cho AKBingo và nhiều việc nữa…” Takamina nói thêm với một nụ cười.


Hiểu rằng bạn mình đã rất lịch sự để nói “không”, cô đành đồng ý. Miichan không muốn làm phiền cô ấy. Nếu Takamina muốn ở một mình, thì cô ấy sẽ làm vậy. Nhưng chắc chắn không có chuyện cô bỏ Haruna. Một điều gì đó mách bảo cô rằng đừng nên bỏ cô ấy một mình. Cô cảm thấy rằng bạn mình cần mọi sự ủng hộ mà cô ấy có thể có. 


Miichan tạm biệt captain cũ của mình và đi theo Haruna. Cô gái cao hơn không muốn cô đi theo cô ấy. Cô ấy đã giả vờ như có việc gì đó quan trọng hơn đi ăn cùng bạn bè và chạy đi khi Miichan còn đang tự hỏi điều đó là gì. Điều gì có thể quan trọng hơn ăn? Chẳng lẽ Haruna không biết rằng con người có thể chết đói sao?


Cùng lúc đó, Takamina bước đi chậm rãi. Cô phải chuẩn bị cho một cuộc phỏng vấn khác. Cô không hề muốn. Cô rất yêu AKB48, nhiều như trước đây, nhưng không hiểu sao… Hôm nay cô chẳng muốn làm điều gì cả. Điện thoại cô rung lên


“Em xin lỗi vì đã hỏi đột ngột như vậy!

Em cần sự giúp đỡ về bài nhảy mới ạ
Liệu senpai có thể giúp em lần tới được không?
Wasamin”

Takamina thở dài. Dĩ nhiên là cô sẽ giúp cô bé. Cô là captain và cô luôn muốn làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ bạn mình và những thành viên khác trong nhóm.


“Ok, chúng ta sẽ cùng cố gắng nhé.


Cảm ơn ạ!!! Em trông đợi vào senpai ạ!”


Takamina mỉm cười. Cô sẽ luôn ở đó vì các thành viên khác. Cô đã luôn ở đó và sẽ ở đó cho đến khi cô tốt nghiệp. Nói như vậy… Vậy khi nào đây? Giấc mơ của cô là trở thành một ca sỹ, nhưng cùng lúc, cô lại cảm thấy chưa đến lúc. Cô là một phần của AKB và vẫn còn nhiều việc phải làm. Team của cô cần cô. Cô muốn giúp đỡ họ, chắc chắn là thế. Nhưng cô biết ngày nào đó cô sẽ phải chọn giữa team và sự nghiệp riêng của mình. Cô cũng biết lựa chọn của mình sẽ là gì, nhưng điều đó cũng thật khó khăn và cô cố gắng không nghĩ về nó.


Cô ngước nhìn lên bầu trời. Chẳng có gì thay đổi từ khi cô gia nhập AKB. Đã từ rất lâu rồi. Các thành viên khác vẫn gọi cô khi cần sự giúp đỡ, vẫn còn những kỳ bầu chọn senbatsu, ghi hình cho AKBingo, single mới sắp ra mắt… Vẫn chẳng có gì thay đổi cả.


Cô dừng lại tại cửa hàng tiện lợi một chút. Cô muốn ăn gì đó. Trong khi chờ bento của mình được hâm nóng, cô xem qua vài quyển tạp chí. Như mọi khi, có một vài tin xấu, như động đất ở đâu đó trên thế giới, Một số tin lại viết về AKB và cô thấy vui về điều đó. Nhóm nhạc thần tượng trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết, điều này gây chút ngạc nhiên, đặc biệt là với những gì đã xảy ra năm ngoái. Rồi cô nhìn thấy một bài báo về Flumpool, một nhóm nhạc Nhật Bản mà cô rất thích và đã quyết định mua luôn quyển tạp chí.


“Itadakimasu!”


Takamina bắt đầu ăn và giở quyển tạp chí ra xem. Cô lật từng trang cho đến khi nhìn thấy bài báo mình tìm và cô đọc. Ăn xong, cô gập quyển tạp chí lại và để nó ở trên bàn khi cô đi vứt rác. Lúc trở lại, gió đã lật sang trang nào đó. Cô liếc qua và thấy một bài phỏng vấn và cô sững người lại, Cô không tin được là cô chưa nhìn qua nó trước đó. Đó là bài phỏng vấn mới nhất về người ấy. Takamina mỉm cười khi nhìn vào bức ảnh. Cô đọc tiêu đề “ Người mẫu ảnh kiêm diễn viên nổi tiếng nói về quá khứ của cô!” Cô đọc qua vài dòng.


“Tôi rất nhớ cuộc sống trước đây của tôi”


“Tôi nghĩ mình là người may mắn nhất trên thế giới này!”


“Nếu được chọn lại một lần nữa, tôi sẽ không quay trở lại với AKB48”


“Tại sao?” Takamina nghĩ khi đọc đến cuối bài phỏng vấn.


“Cũng đã được một năm từ khi tôi tốt nghiệp khỏi AKB48. Tôi nghĩ giờ đây chắc chắn sẽ có sự thay đổi. Nếu tôi quay lại, sẽ không có gì như cũ cả. Tôi rất muốn được sát cánh cùng với họ, nhưng tôi nghĩ tôi không còn chỗ trong nhóm nữa. Tôi đã thay đổi nhiều, và cho dù AKB vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi, tôi vẫn phải tập trung cho sự nghiệp bây giờ”


“Một số khác biệt…” Takamina thầm nghĩ


Đúng vậy. Chẳng có điều gì thay đổi, nhưng cùng lúc ấy, mọi thứ cũng đã khác đi. Takamina cảm thấy tim mình nhói lên khi cô lật sang trang, che đi gương mặt của Atsuko


Haruna mở cửa, bước vào nhà. Đã 11 giờ đêm mà cô vẫn không thể ngủ được chút nào. Cô đã phải làm việc liên tục cho đến tận bây giờ, lúc duy nhất mà cô không thể chợp mắt. Cô đang đợi Yuko. Cô đã gọi cho cô ấy ngay khi công việc hoàn thành. Cô muốn chắc chắn lại về những gì hôm qua cô được nghe. Yuko chỉ nói với cô về dự định của mình. Cô ấy không hề giải thích tại sao hay điều gì khác nữa. Haruna vẫn không thể hiểu được, vậy nên cô đã gọi Yuko. Thật vừa lúc tối nay cả 2 người đều rảnh. Dĩ nhiên, Haruna biết Yuko vẫn còn việc phải làm vào sáng sớm mai nên cô cũng không muốn nói quá nhiều với Yuko. Cô đã định đóng cửa khi cô nghe thấy giọng nói vang lên từ dưới con phố.

“Đừng đóng cửa vội!”
Yuko chạy nhanh nhất có thể. Khi gần đến cửa cô nhảy vào Haruna với nụ cười rộng đến mang tai.

“Cậu muốn gặp tớ à?” Cô ấy hỏi


"Uh… " Haruna trả lời. Cô vẫn chưa nói lý do tại sao cô muốn nói chuyện với cô ấy. Có lẽ vậy nên Yuko nhìn thật hạnh phúc.


" Cậu vào nhà đi. " Cô nói.


Họ ngồi trong phòng khách. Yuko đã cố gắng làm luôn việc mình làm tốt nhất, sờ soạng Haruna. Bạn cô đã gọi cô. Vậy chắc chắn bạn cô muốn một chút động chạm. Và nếu cô ấy muốn động chạm. Chắc chắn Yuko sẽ giúp cô ấy.


“Đừng tránh nữa mà!” Yuko nói khi đang cố vòng tay qua cổ Haruna.


“Đừng sờ soạng tớ nữa!” Haruna đáp. Không bao giờ cô chấp nhận điều này.


“Tớ không sờ soạng câu, đấy là skinship!” Yuko cười nói.


“Và tớ không thích skinship.”


Giọng của Haruna có đôi chút giận dữ khiến Yuko ngừng ngay lập tức, tự hỏi tại sao bạn mình lại tức như vậy. Hơn nữa, cô vẫn có thể sờ soạng cô ấy sau đó nên cũng không sao cả.


“Tại sao cậu lại muốn gặp tớ thế?” Yuko hỏi


Haruna ngập ngừng.


“Chuyện ngày hôm qua… Tớ muốn biết tại sao.”


“Tại sao?” Yuko nhíu mày.


“Tại sao lại nói với tớ rằng cậu đang nghĩ về việc tốt nghiệp?”


Đúng vậy, hôm qua Yuko đã tâm sự với Haruna rằng cô đang nghĩ đến việc tốt nghiệp. Cô không chắc chắn về điều đó lắm. Nhưng gần đây, cô nhận được khá nhiều lời đề nghị đóng phim. Cô đang dần trở thành một diễn viên nổi tiếng và không có thời gian để tham dự nhiều sự kiện của AKB.


“Tớ vẫn không biết mình nên làm gì. Tớ chỉ muốn cậu biết tớ đang nghĩ gì thôi. Có khi cậu có thể giúp tớ quyết định.”


Giúp cô ấy quyết định? Haruna cau mày. Làm như cô có thể làm điều đó vậy! Cô không hề muốn Yuko tốt nghiệp! Nếu cô ấy muốn cô giúp cô ấy quyết định, cô sẽ chỉ nói dược điều gì đó đại loại như “Đừng tốt nghiệp bây giờ vội.” Nghiêm túc mà nói, có chuyện gì với việc tốt nghiệp vậy?! Năm ngoái là Maeda Atsuko, gương mặt của AKB48, vị trí số 1! Và năm nay sẽ đến lượt Yuko? Vị trí thứ 2 của AKB48, gần đây là vị trí thứ nhất? Ai sẽ là người thứ 3? Mariko sao? Thực sự thì làm sao mà Yuko có thể tốt nghiệp trước Mariko được chứ?! Cô hít một hơi thật sâu.


“Nhưng tại sao cậu lại muốn rời AKB48? Cậu không còn yêu nhóm nữa à?”


“Không phải như vậy. Chỉ là tớ thực sự rất bận, cậu biết đấy, bộ phim mới… Tớ đã cố gắng cho cả 2, nhưng tớ nghĩ mình không thể làm được, Cậu biết không, đã quá lâu rồi kể từ lần cuối tớ biểu diễn với team K.”


Haruna không muốn nói với cô ấy những cảm nhận của mình. Cô muốn Yuko ở lại, nhưng cô biết quyết định đó không hề dễ dàng. 


“Tớ tưởng cậu muốn ở cạnh tớ trong AKB48.” Cô nói cố ra vẻ bình thường.


“Dĩ nhiên là tớ muốn chứ!” Yuko cười “Đừng có dài mặt ra như thế chứ! Tớ không định tốt nghiệp ngay bây giờ đâu. Tớ vẫn ở lại AKB một thời gian nữa. Không phải ngay ngày mai đâu mà.”


Yuko thích Haruna như vậy. Cô đã nói với cô ấy vì là bạn thân nhất của nhau, không phải vì muốn cô ấy buồn! Bây giờ không phải lúc cô tốt nghiệp! Cô mới chỉ nghĩ về điều đó. Cô nghĩ Haruna thực sự rất đáng yêu khi cô ấy lo lắng về việc cô sẽ rời nhóm.


“Đừng lo! Tớ sẽ không làm cậu buồn đâu!” Cô nói khi hôn nhẹ lên má Haruna.


“Đừng có làm vậy!” Haruna nói, ngồi xa ra.


Yuko cười một chút. Lý do thực sự cô không muốn rời AKB48 bây giờ không phải là vì cô không muốn. Mà vì cô vẫn muốn được ở cạnh Haruna. Nếu như giờ cô rời nhóm, cô sẽ không bao giờ có cơ hội được nói chuyện với Haruna như bây giờ.


“Thôi nào Nyan Nyan! Đến đây nào!” Yuko van nài, không hề di chuyển.


Haruna nhìn bạn mình. Cô ấy muốn cô lại gần ư? Mơ đi. Cô sợ điều có thể xảy ra nếu cô không thể chống cự nổi trò “skinship” của cô ấy. Yuko lại gần cô với nụ cười dâm dê. Haruna chạy quanh căn hộ của mình, Yuko đuổi theo, không hề có ý định để cô chạy thoát. Họ chạy vòng quanh và cười thoải mái, hoàn toàn quên đi việc “tốt nghiệp”. Cuối cùng, Yuko tóm được tay cô và nói với giọng nghiêm túc:


“Tớ sẽ không rời cậu bây giờ đâu. Giờ đã có một người trong nhóm quá trầm cảm rồi, chúng ta không cần thêm một người nữa đâu.”


Hai người ngồi bên nhau và Haruna cũng không cười nữa.


“Cậu đang nói về Takamina đúng không?” Cô hỏi


“Còn ai vào đây nữa?” Yuko nói, giọng đượm chút mỉa mai “Cậu biết em ấy không còn như trước từ khi Acchan tốt nghiệp mà.”


“Tớ sẽ không như Takamina khi cậu rời đi đâu!” Haruna nói


“Thật không?” Yuko hỏi “Cậu sẽ không nhớ những cái ôm của tớ à?”


Yuko cố gắng ôm một Haruna đang cố gắng bảo vệ mình với cái gối.


“Không thể nào mà tớ nhớ mấy cái ôm đó được!”


Cô cười một chút. Đó không phải là lời nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Cô sẽ nhớ một phần điên loạn của Yuko, nhưng… Uhm. Cô trở lại vẻ nghiêm túc khi nói:


“Nhưng cậu biết đấy, tớ rất lo lắng về Takamina. Em ấy nói mình ổn, nhưng em ấy thậm chí còn không làm việc hăng say như trước nữa.”

“Đúng thế.” Yuko gật đầu “Nhưng không ai thực sự biết được những gì xảy ra giữa em ấy và Acchan. Họ là bạn thân cơ mà.”

“Tớ vẫn ở trong Team A và tớ có thể nói rằng có điều gì đó đặc biệt giữa hai người đó. Họ là bạn bè, nhưng đôi lúc dường như còn gì hơn thế”


“Như chúng mình á?” Yuko hỏi cố gắng ôm lấy cô lần thứ hai.


“Không bao giờ!”


“Chúng ta không chỉ là bạn bè!”


“Đúng vậy, chúng ta là bạn bè.”


Haruna cố đấy Yuko xa ra.


“Hôm nay… Thế là đã được một năm từ ngày em ấy quyết định rời AKB, Takamina có vẻ không được tốt lắm lúc thu âm.” Haruna nói


“Tớ tự hỏi sao em ấy không tốt nghiệp cùng lúc đó nếu Acchan quan trọng với em ấy như vậy.”

“Cậu biết em ấy như thế nào mà. Chắc chắn em ấy nghĩ rằng mình còn phải giúp team của mình nữa. Và liệu cậu có thể tưởng tượng nổi một Team A mà không có cả Acchan và Takamina? Các fan sẽ phát điên lên mất.”

“Không… Nếu Acchan và Takamina tốt nghiệp cùng nhau, có lẽ họ sẽ hạnh phúc. Cậu biết đấy… Lời đồn đại.” Yuko cười đầy hàm ý.


Haruna biết Yuko đúng. Cô đã nghe quá nhiều câu chuyện về vấn đề đó đến nỗi thuộc lòng luôn. Các fan có lẽ sẽ rất thích một vụ tốt nghiệp đôi.


“Tớ sẽ thử gọi cho em ấy. Có lẽ em ấy muốn nói chuyện một chút.” Haruna nói mở điện thoại ra.


Cô đợi mãi, nhưng không ai nhấc máy. Cô quay sang Yuko.


“Em ấy không trả lời. Tớ nghĩ giờ cậu cũng nên về nhà đi. Cũng muộn rồi mà sáng mai cậu còn phải làm việc nữa.”


Yuko cười đểu.


“Đêm nay tớ ngủ ở đây cũng được đấy!”


Haruna phũ phàng


“Không, về ngay”


“Đi mà!”


“KHÔNG!”


Yuko đành từ bỏ và bước ra phía cửa. Cô rất mệt mỏi. Cô rất thích được ở bên Haruna. Một ngày nào đó, chắc chắn cô sẽ tỏ tình với cô ấy. Không thể nào mà hai người chỉ là “bạn bè” được. Nếu Haruna rời AKB trước cô, gần như chắc rằng cô sẽ như Takamina cho đến hết cuộc đời luôn. Và Chúa biết rằng cô không muốn giống như Takamina. Cô không tin Haruna khi cô ấy nói rằng sẽ không buồn khi cô rời nhóm.


Đã nửa đêm, Takamina đang nằm trên giường cố gắng ngủ. Nhưng cô không thể, không thể ngừng nghĩ về chuyện đã xảy ra vào ngày này, cách đây 1 năm…


Flash Back


Maeda Atsuko gọi mọi người ở Team A đến. Những thành viên của team A cũ cũng đến, tự hỏi tại sao mọi người đến trong khi những thành viên còn lại của AKB48 không đến. Captain team A, Takamina, đã thông báo với mọi người rằng Acchan muốn gặp họ. Mọi người đang đợi cô nói. Cô đang ở trước mặt tất cả, cố gắng bình tĩnh, nhưng sợ hãi và kích thích dâng lên trong mắt cô. Cô muốn nói với mọi người một điều gì đó quan trọng. Cô không chắc về phản ứng của mọi người, nhưng cô muốn cho họ biết trước khi cô nói với Akimoto-san. Sau tất cả thì đó là team của cô. Thực ra, chính thức thì đó là team của Takamina, nhưng đó cũng là của cô. Cô phải nói riêng với bọn họ. Và “riêng”, bởi vì Haruna đã kéo theo Yuko và Itano đã gọi cả Tomomi.


Acchan thấy thật đáng yêu khi TomoTomo luôn đi cùng nhau. Dù cho họ không cùng ở trong một team, nhưng họ luôn dành thời gian cho nhau. Họ luôn nói chuyện cùng nhau, ăn, đi mua sắm cùng nhau, đến cả những suy nghĩ cũng giống nhau… Cô tự hỏi liệu rằng mối quan hệ của họ chỉ đơn giản là cùng tên với nhau. Cô thích gọi họ là TomoTomo. Cô nghĩ cái tên ấy rất dễ thương. Cô đã ngạc nhiên khi họ hôn nhau và từ đó, cô không bao giờ nhìn họ như trước. Cô sẽ rất nhớ họ. 


“Um… Mọi người đã ở đây rồi, vậy mình bắt đầu nhé” Cô ngập ngừng. “Công ty quản lý của mình đã nói với mình rằng họ tìm được một công việc rất tuyệt với mình là người mẫu ảnh. Họ nói đó là một dự án lớn hợp tác với một công ty danh tiếng.”


Mọi người bắt đầu bàn tán. Họ nghĩ điều đó rất tốt cho cô, nhưng không hiểu tại sao cô lại nói với họ về mình. Cô nhìn giống như là tự phụ hơn là điều gì khác.


“Chắc chắn mình sẽ bận hơn lúc trước. Mình còn có 2 bộ phim phải hoàn thành. Mình cũng không thể biểu diễn cùng Team A trong một thời gian dài nữa.” Cô nói thêm


Takamina nhìn bạn mình. Chuyện gì đây? Cô ấy đang nói về sự nghiệp và cuộc đời mình. Cô ấy muốn mọi người chúc mừng sao?


“Công ty quản lý đã nói đó là một cơ hội lớn cho mình để nổi tiếng hơn nữa ở Nhật. Họ nói mình có thể bắt đầu một sự nghiệp lớn của một nghệ sỹ ảnh và diễn viên.”


Takamina biết Acchan đang cố gắng tử tế với mọi người, nhưng cô không thể không cảm thấy tội nghiệp cho Yuko. Cô ấy đang nói về giấc mơ của Yuko. Yuko đã luôn mong ước trở thành một diễn viên nổi tiếng.


“Điều mình đang cố nói ở đây là mình sẽ nhận lấy cơ hội này. Mình sẽ phải nhận lấy cơ hội này nếu mình muốn một công việc thực sự cho tương lai. Không phải là AKB không như thế, nhưng mọi người đều biết rằng không thể ở lại với AKB cho đến lúc chết được.”

Mọi người dần hiểu những gì cô đang nói. Họ im lặng nhìn cô.

“Mình thực sự rất yêu AKB48 và Team A, cả cũ và mới. Thế nên mình muốn tất cả mọi người ở đây. Minh muốn mọi người biết rằng mình sẽ nhận lấy cơ hội này. Mình quyết định sẽ chỉ tập trung cho nó thôi.”


Acchan cố tỏ ra mạnh mẽ. Cô biết thật không dễ dàng gì để nói với mọi người về quyết định của mình, nhưng cô phải làm thế. Cô không muốn họ biết điều này thông qua Akimoto-san.


“Ý mình là từ giờ trở đi, mình sẽ chỉ tập trung cho sự nghiệp trong tương lai của mình.”Cô hít một hơi thật sâu.


“Mình quyết định sẽ tốt nghiệp khỏi AKB48”


Cô nhìn tất cả mọi người, cố gắng hình dung tương lai của họ, ghi nhớ lại những khoảnh khắc tuyệt vời họ đã chia sẻ cùng nhau. Cô sẽ không bao giờ quên họ. Cô biết câu nói cuối cùng đã gây bất ngờ cho họ. Cô có thể thấy được qua đôi mắt họ. Cô nhìn vào từng thành viên. Cô thấy được nước mắt, cùng buồn bã và đau đớn, nhưng đồng thời là những nụ cười và lời chúc cho tương lai của cô… Cô không nói gì cả. Cô chỉ nghĩ về những ký ức của mình với họ.


Wasamin, Lovetan, Shiichan, Haachan, Mocchi, Kojiharu, Sasshi, Mariko, Akicha, Harugon, Chiichan, Nakayan, Aamin and Natsumi,cả Miho ở SDN48, Shiho, Nacchan, Reinyan, Tomochin, Kitarie, Miichan, Myao và Amina. Tomomi và Yuko cũng ở đó. Acchan nhìn tất cả mọi người… Trừ một người. Nhưng có lẽ điều đó cũng chẳng sao.

Bởi lẽ người đó cũng không nhìn vào cô.

“Tại sao cô ấy không nói với mình trước?” Takamina nghĩ khi lẩn tránh ánh mắt của Acchan. Cô đã suýt khóc.


“Chúc mừng cậu!” Miichan nói, nước mắt dâng đầy.


Cô ấy ôm Acchan ít nhất phải 10 phút. Rồi, một người nữa bước đến và ôm lấy cô. Và rồi mọi người cũng làm thế. Acchan vừa khóc vừa nói chuyện với cặp TomoTomo khi Takamina cuối cùng quyết định sẽ đến gặp cô ấy. Cô cố gắng không để nước mắt mình trào ra. Không, không “cố gắng giữ” bởi vì cô không thể. Cô cố gắng không khóc quá nhiều.


“Tớ rất mừng cho cậu.” Cô nói với một giọng đượm buồn “Dù thế nào tớ vẫn luôn ủng hộ cậu.”


Cô ôm lấy bạn mình và cố gắng ngừng khóc. Acchan cũng đang khóc. Cô biết rất đau đớn khi phải rời bỏ mọi người, nhưng đau khổ nhất khi phải nghĩ đến việc rời xa Takamina.


“Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu” Takamina nói, vẫn ôm bạn mình.


“Tớ biết.”


“Tớ sẽ luôn cổ vũ cho cậu.” Cô nói thêm.


“Tớ biết”


“Đừng quên tớ nhé.”


“Tớ sẽ không quên cậu đâu”


Cả hai người đều bật khóc.


Takamina muốn nói với cô ấy nhiều hơn thế, nhưng mọi người đều đang nhìn vào họ, vậy nên cô chỉ dừng lại ở đó. Acchan lại nói thêm một chút nữa, cảm ơn đến tất cả mọi người. Takamina chỉ giả vờ như còn việc gì đó phải làm và lặng lẽ rời đi.


End of Flash Back


Takamina cảm thấy nước mắt vẫn còn trong mắt mình. Đây không phải lần đầu tiên cô nghĩ về điều đó. Nhưng lần này thật sự khác. Đã một năm kể từ ngày Acchan đi. Cô vẫn nhớ sự bất ngờ của fan. Họ đã nói cô ấy hãy ở lại, nhưng cô ấy đã quyết định đi theo con đường của riêng mình. Thậm chí họ còn tạo ra làn sóng phản đối, để cho cô ấy thấy sự “ủng hộ” của họ. Thậm chí một điều lạ hơn nữa đã xảy ra. Cô, Takahashi Minami, nhận được những bức thư từ các fans ở nước ngoài hỏi về phản ứng của cô. Một số còn hỏi liệu cô có định tốt nghiệp cùng lúc với bạn mình. Dĩ nhiên, cô đã trả lời những câu hỏi này trên blog của mình. Cô đã nói rằng mình không có ý định rời AKB48. Và, các bức thư bắt đầu thay đổi. Chúng đã nói về đáng nhẽ cô nên buồn như thế nào, về việc cô không cần phải lo lắng cho tình bạn của mình… Thật kỳ quặc khi nghe fan nói như vậy với cô. Cô đã biết vậy rồi. Cô sẽ nói với Acchan sau đó. Một mình thôi… Cô biết rằng mối quan hệ của họ sẽ không thay đổi.


Cô nhìn vào di động của mình, chờ đợi một điều đó.


Dĩ nhiên, hai người vẫn dành thời gian cho nhau, nhưng rất ít. Họ gửi mail cho nhau, nhưng không bao giờ có thể gọi điện cho nhau. Họ không có đủ thời gian. Họ vẫn là bạn, nhưng cũng thật khó cho họ để dành thời gian cho nhau. Đôi lần, Acchan đã đến gặp cô, nhưng không bao giờ kéo dài quá lâu. Cô ấy luôn phải làm một việc gì sau đó. Nhưng từ những gì Takamina nghe được, cô biết Acchan đang ngày càng nổi tiếng hơn. Cô đã đọc ở đâu đó rằng quản lý của cô ấy là một trong những quản lý xuất sắc nhất Nhật Bản. Cô nhìn thấy bạn mình ở các tạp chí, trong những bộ phim nổi tiếng… Cô ấy chắc chắn đã tìm thấy con đường của riêng mình. Khi cô cảm thấy buồn ngủ, điện thoại cô rung lên báo 1 tin nhắn đến.


“Ngủ ngon nhé!”


Cô mỉm cười. Đã một năm rồi kể từ ngày Acchan rời khỏi AKB48. Và cũng đã một năm rồi từ khi cô nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon hàng đêm.

No comments:

Post a Comment

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...